Câu chuyện Newcastle mất Isak cho Liverpool: Nó ở cái tầm

Newcastle United bán Alexander Isak cho Liverpool không chỉ là một thương vụ đơn thuần, mà còn phơi bày những dấu hỏi lớn về tham vọng của đội bóng này.

 

Nói cho công bằng, việc thị trường chuyển nhượng khép lại cũng mang lại cho Newcastle chút bình yên cần thiết. Sau vài tuần mệt mỏi và đầy rối rắm, Isak ra đi coi như đã chấm dứt một cái nhọt, để Eddie Howe có thể tập trung vào những cầu thủ thực sự muốn cống hiến tại St James’ Park. Không còn cảnh phải tính chuyện “hàn gắn” với một người hùng rơi rụng, người vừa bị chính CĐV nhà hát thành “đồ khốn” ở trận đấu gần nhất.

z6969365174963_5c69576ba53bc4bb3fc9b10fbf872a26

Ba vòng đầu mùa, Howe phải ra sân mà không có tiền đạo cắm thực thụ, chỉ vì câu chuyện Isak chưa ngã ngũ. Giờ thì ít ra ông có thể dứt khoát làm lại. Công tác chuyển nhượng mùa hè cũng không hẳn thất bại, họ vẫn bổ sung chiều sâu, giữ được sự cân bằng so với hồi tháng Năm. Trận gặp Aston Villa và chính Liverpool chứng minh Newcastle vẫn có bản lĩnh và chất lượng, dù trận hòa 0-0 với Leeds United thì thật sự không đáng nhắc tới.

 

Nhìn ngắn hạn, Newcastle có thể vẫn sống ổn. Họ còn nhiều điều để chờ đợi, từ Champions League gặp Barcelona cho đến việc chứng minh bản lĩnh trong nghịch cảnh. Họ từng là những kẻ lì lợm, những kẻ thắng cuộc.

Câu chuyện Newcastle mất Isak cho Liverpool Nó ở cái tầm 1

Nhưng thật nực cười nếu gọi mùa hè này là thành công. Vấn đề là ở tầm xa hơn. Thay vì giữ bằng được Isak và gia hạn hợp đồng trong bối cảnh lần đầu tiên sau nhiều năm họ có tiền để tiêu, Newcastle lại để mất một trong số ít ngôi sao đẳng cấp thế giới và đau đớn hơn là mất vào tay chính Liverpool, đội bóng họ từng hạ gục ở chung kết Carabao Cup. Đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy tham vọng của CLB này đang lung lay.

____

Quay ngược về đầu tháng Ba khi Darren Eales, giám đốc điều hành của Newcastle ngồi cùng giới báo chí để bàn về tình hình tài chính thường niên của CLB. Xen giữa những con số là vài câu hỏi về bóng đá, trong đó có thắc mắc thẳng về việc bán Isak. Eales đáp: “Như các bạn biết, chúng tôi có một tập đoàn chủ sở hữu đầy tham vọng và luôn muốn điều tốt nhất cho CLB. Vậy nên, nghĩ đến chuyện bán Isak thì quả là điên rồ.”

Khi được hỏi về tin đồn Isak được Liverpool và vài đội khác quan tâm, ông còn nói: “Chúng tôi có tham vọng trở thành một CLB hàng đầu, vì vậy cảm giác khá khó chịu khi người ta xem chúng tôi như CLB hạng hai, muốn đồn gì về cầu thủ của chúng tôi cũng được.”

Và nếu một số cầu thủ bày tỏ mong muốn ra đi thì sao? Eales khẳng định chắc nịch: “Thực tế là toàn bộ cầu thủ của chúng tôi đều đã ký hợp đồng dài hạn. Họ cam kết với CLB. Chúng tôi không có ý định bán bất kỳ ai.”

 

Giờ nhìn lại, những lời đó đã “thiu nhanh như sữa để ngoài nắng” và chỉ khiến người ta thêm bức bối. Vậy thì liệu phải chăng PIF, quỹ đầu tư công của Ả Rập Saudi thực chất kém tham vọng và bất ổn hơn những gì Eales tô vẽ? Và với tất cả cái vỏ ngoài ấy, Newcastle chẳng phải vừa phơi bày rằng họ đúng là “đội hạng nhì” so với Liverpool hay sao? Sự thật lộ ra rõ mồn một: tấm khiên mang tên “hợp đồng dài hạn” hóa ra chẳng có chút giá trị nào.

 

Phải nhắc lại cho rõ: Darren Eales đã không còn điều hành Newcastle, và cả mùa hè này ông cũng chẳng can dự gì sau khi rút lui vì lý do sức khỏe. Đã tròn một năm kể từ khi Eales công khai chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu hiếm gặp và dù David Hopkinson sắp được công bố là người thay thế, câu hỏi vẫn còn nguyên đó: làm sao có thể để tình trạng này kéo dài? Sao lại có chuyện như vậy ở một CLB tự nhận là tham vọng?

Câu chuyện Newcastle mất Isak cho Liverpool Nó ở cái tầm 2

Tình cảnh tương tự cũng xảy ra ở vị trí giám đốc thể thao. Tháng Năm, Paul Mitchell rời ghế sau chưa đầy một năm tại nhiệm, bỏ lại Newcastle trong cảnh bơ vơ với hai chiếc ghế điều hành quan trọng nhất bỏ trống. Đúng là có những điều không thể lường trước  nhưng đây đã là mùa hè thứ hai liên tiếp thượng tầng hỗn loạn. Nói thẳng, một CLB nghiêm túc thì không thể hoạt động kiểu này. Liverpool đánh hơi được kẽ hở và lập tức lao vào.

Một lần nữa, trách nhiệm thuộc về PIF. Chuyện quản lý các khoản đầu tư bằng tư duy “dài hạn, có quy trình” nghe thì hay, nhưng bóng đá lại cần sự linh hoạt và quyết đoán. Đà tiến trong môn này khó gây dựng mà dễ đánh mất. Trên lý thuyết thì có thể khác, nhưng khi nhìn vào những quyết định lớn như bổ nhiệm nhân sự, xây sân mới hay nâng cấp cơ sở tập luyện, Newcastle đang tự biến mình thành một tập thể trì hoãn, ngập ngụa trong dây dưa. Thậm chí, cảm giác còn tệ hơn: đó là sự cẩu thả.

Và rồi tất cả lại đổ lên vai Howe.

Suốt ba, bốn tháng qua, thông điệp từ nội bộ Newcastle vẫn cứ như nhau. “Isak không phải để bán,” họ nói vậy trong phòng họp báo, họ nói vậy cả trên sân tập. Dù tiền đạo này vắng mặt trong chuyến du đấu Đông Á, người ta vẫn tin rằng có thể chờ, có thể xoay chuyển tình thế. Khi đặt ra điều kiện, họ nói chắc như đinh đóng cột: mức giá của Isak là 150 triệu bảng, tức hơn 200 triệu đô.

Kết cục thì ai cũng đã thấy.

_____

Trước công chúng, ông tuyệt nhiên không chỉ trích trực diện hành động của Isak. Về lý thuyết đây là một quyết định thuần bóng đá. Giữ Isak, dù anh ta có chán nản thế nào, vẫn còn giá trị hơn là đi tìm những phương án thay thế vốn chắc chắn kém chất lượng. Howe tin vào khả năng xoay chuyển tình thế của mình. Quan trọng hơn, đó cũng là điều ông được cấp trên trực tiếp cam kết.

Nhưng còn một nỗi lo khác mà Howe và các cộng sự ý thức rất rõ: nếu Isak có thể ép ra đi bằng cách nổi loạn, thì thông điệp nào sẽ được gửi tới phần còn lại của đội hình? Điều này không chỉ đánh thẳng vào vị thế của Newcastle trong trật tự Premier League, giờ đây khó mà nói họ là đối thủ ngang hàng với Liverpool mà còn tạo ra một tiền lệ xấu. Cứ “làm loạn là được đi” và thế là luật chơi đã bị định hình.

Chính Newcastle mới là kẻ lung lay vào phút chót. Howe không đổi ý, Jamie Reuben, cổ đông thiểu số, người đã bỏ nhiều công sức cho chuyển nhượng cũng vậy. Họ muốn giữ lập trường, nhưng khi hạn chót đến gần cảm giác chung là tiếng nói của họ không còn trọng lượng. PIF mới là người quyết định cuối cùng. Đến tận tối Chủ Nhật, các nhân vật cấp cao trong CLB vẫn còn mù mờ về hướng rẽ.

 

Rốt cuộc, họ cúi đầu. Và cúi đầu trước một CLB mà họ tin là đã cố tình tìm cách làm lung lay nội bộ Newcastle (một cáo buộc mà Liverpool phủ nhận). Phần thưởng cho Liverpool sau “mưu đồ” đó là họ chộp được tài sản lớn nhất của Newcastle.

Câu chuyện Newcastle mất Isak cho Liverpool Nó ở cái tầm 3

Đúng là đôi khi sự thực dụng không thể né tránh. Đôi khi có điểm gãy, và có thể với Isak, đó chính là lúc này khi sự bất mãn và phiền toái anh ta tạo ra đã lấn át hết thảy. Đây là những luận điểm mà Newcastle sẽ và buộc phải đưa ra để tự biện minh. Bởi dẫu kế hoạch ban đầu có đẹp đến đâu, họ cũng không thể lường trước được sự cứng đầu của Isak và mức độ tàn phá mà nó gây ra.

Chốt lại, họ gần như nhân đôi khoản đầu tư ban đầu, thu về mức phí kỷ lục ở Anh. Không ai khác chịu chi con số đó nên Liverpool chính là điểm đến và 130 triệu bảng chính là cái giá. Bán ngôi sao lớn luôn nằm trong mô hình của Newcastle, như nó vốn là chuyện chung của bóng đá hiện tại. Nhưng Isak không phải cái tên họ muốn bán và càng không phải vào lúc này, ở mức giá này. Tuy vậy, thương vụ ấy mang lại cho họ sự an toàn tài chính và không gian để tái đầu tư.

 

Một phần trong số tiền tái đầu tư đó đưa Yoane Wissa tới Newcastle. Nhưng nghịch lý thay, đây lại là cầu thủ cũng từng “buông súng” ở Brentford, rồi dùng mạng xã hội để bóng gió chuyện bị thất hứa nhằm tự biện minh cho việc ra đi. Thế đấy, bóng đá là thế, kinh doanh là thế. Newcastle cũng chỉ được nhắc nhở lại rằng họ đứng ở đâu trong chuỗi thức ăn, và ai mới là kẻ ở dưới mình. Chẳng có gì lãng mạn ở đây cả và cái gọi là “chính nghĩa” giờ có nghĩa gì đâu.

Câu chuyện Newcastle mất Isak cho Liverpool Nó ở cái tầm 4

Còn với Isak, cảm xúc bây giờ chỉ lẫn lộn giữa buồn và giận. Anh là một tiền đạo hiện đại rất xịn, lướt đi trên sân chứ không phải chạy. Nhìn rộng ra, anh xứng đáng đứng ngang hàng Mohamed Salah hay Erling Haaland, mức lương cũng phải tương xứng. Nhưng sau khi đã đem lại biết bao niềm vui cho Newcastle, sau khi đã viết nên lịch sử nơi đây, cách chia tay lạnh lẽo và vô hồn của Isak đã xóa sạch khái niệm di sản. Bằng việc từ chối thi đấu, anh đã coi thường Howe, đồng đội và cả người hâm mộ. Một cầu thủ chơi bóng rất đẹp nhưng để lại một cái kết xấu xí cho đội.

Mọi chuyện đâu cần phải ra nông nỗi này, nhưng giờ thì tất cả đều vướng chung vòng xoáy. Quay lại điểm khởi đầu, không có Isak thì Newcastle ít ra cũng được thở phào, vì một câu chuyện dài lê thê cuối cùng đã khép lại. Nhưng đi tiếp mà không có Isak cũng đồng nghĩa đi tiếp mà không có một chân sút đã ghi từ 20 bàn trở lên ở Ngoại hạng Anh trong hai mùa liên tiếp. Con số ấy rõ rành rành, đen trên trắng: đây không phải là tham vọng, đây không phải điều một CLB nghiêm túc sẽ làm để hướng đến cái tốt nhất.

(Góc nhìn của George Caulkin, cây viết đã đưa tin về bóng đá ở vùng Đông Bắc nước Anh từ năm 1994, trong đó có 21 năm làm việc cho tờ The Times) 

 

bu3hlinh 38 bài viết

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *